6/5/17

HAI NGƯỜI LÍNH

Bắt đầu từ những “Ký ức một thời bi tráng” Tôi và anh Hữu Hanh càng trở nên thân thiết . Một phần vì công việc biên soạn cuốn sách, một phần vì cả thời gian quân ngũ anh Hanh chiến  đấu trên chiến trường quê tôi cho  đến ngày tiếp quản Huế. Nhân có việc gia đình phải trở về quê gấp, tôi mời anh Hanh đi cùng. Một mặt lấy thêm tư liệu cho tác phẩm, mặt khác sẽ tranh thủ đi cùng anh lo các thủ tục kiếm tìm đồng đội đã hy sinh. Khởi hành từ HN bằng ô tô khách, tôi đón anh tại Vinh lúc 1h sáng. Xe đưa chúng tôi đến thị trấn An Lỗ khi trời vừa hửng sáng.

Quãng đường để về được đến  nhà còn hơn 10km nữa. Tôi gọi hai xe ôm, thỏa thuận xong giá cả tôi chỉ anh Hanh lên xe trước. Hai chiếc xe ào ào phóng đi. Hai bên đường, những cánh đồng lúa đang chín rộ, vàng rực. Quãng thời gian hơn 10 phút cũng vừa đủ để chúng tôi hỏi han trò chuyện với hai anh chạy xe “ôm”. Khi xe đến bến đò Cồn Tộc, vừa bước xuống anh Hanh quay sang tôi nói lớn: “Nam ơi, sao lại thế này”. Chỉ tay sang anh lái xe “ôm” anh giới thiệu: “ Anh đây là Trần Châu thuộc Quân lực VNCH , cùng vào lính năm 1972, thuộc Trung đoàn 54 là đơn vị thường xuyên đối đầu với Trung đoàn 6 là đơn vị của anh”.

Anh Trần Châu bên trái cùng Anh Đinh Hữu Hanh

Tôi nhìn anh Châu từ đầu đến chân. Thân hình gày guộc, đôi má hóp cùng nước da xạm đen vì nắng gió.Được biết anh Châu có hoàn cảnh rất khó khăn, không đủ can đảm để vượt biên. Hiện mình anh  phải bươn chải nuôi vợ cùng 6 người con bằng nghề chạy xe và phụ hồ.

Nhìn hai anh ôm nhau cười mà tôi cũng thấy vui lây. Anh Hanh vỗ mạnh lên vai anh Châu: “May mà chúng mình ngày ấy không ai bắn ai nên hôm nay mới có giây phút gặp mặt thú vị này” . Anh ấy nói đùa nhưng tôi thì nghĩ  anh đang nói rất thật lòng mình. Tôi trả tiền xe cho hai anh xe “ôm”. Trước khi chia tay, tôi thấy hai người lính còn bịn rịn không muốn rời xa nhau, chắc họ còn muốn tâm sự thêm điều gì. Rồi anh Hanh rút ví lấy ra tờ 100 ngàn dúi vào tay anh Châu. Tôi nghe thấy tiếng anh Hanh: Chúng ta đều là lính nhưng dù sao tôi cũng may mắn hơn anh bởi là người lính bên thắng cuộc, tuy còn nghèo nhưng bằng tình cảm người lính với nhau xin chia sẻ cùng anh”

Nét buồn hiện rõ trên mặt hai người lính năm nào. Anh Châu dắt xe cả quãng dài mà tôi vẫn chưa thấy anh lên xe để quay về An Lỗ. Tôi không hiểu anh đang nghĩ gì theo mỗi bước chân. Nếu ngày ấy hai người đụng độ nhau thì giờ đây một người chắc đang còn nằm lại nơi miền tây xứ Huế.
Chỉ mươi năm phút ngắn ngủi bởi duyên kỳ ngộ để lần đầu tiên họ được gặp nhau. Nhưng những điều đấy dứt về cuộc chiến năm xưa mà họ đã trải qua chắc sẽ còn đọng mãi trong ký ức của hai người lính.

Bài và ảnh: Kỳ Nam


Thừa Thiên Huế
5/5/2017


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét