10/5/15

TÂM TƯ CÙNG BẠN

Chẳng còn đâu cái thủa học trò
Tuổi ấu thơ một thời vụng dại
Ký ức nào từ thời xa ngái
Lại ùa về lúc được bên nhau.

Chẳng còn đâu bao vết thương đau
Được lặn lành sau lần hội tụ
Dù giàu nghèo quyền cao chức vụ
Vẫn bạn bè chúng nó mày tao.

Chẳng còn đâu xanh tóc thủa nào
Lên ông bà mái đầu đã bạc
Còn nhiều bạn xông pha trận mạc
Chẳng còn đâu tao ngộ cùng mình.

Có nhiều đêm giấc ngủ giật mình
Tỉnh cơn mơ đời còn mấy chút
Sẽ đến ngày trên bàn thờ nghi ngút
Khói hương trầm con đứng khóc cha.

Vậy nên rằng các bạn gần xa
Cho đi những yêu thương còn lại
Đừng nghĩ rằng ai khôn ai dại
Biết thương nhau là tự thương mình.

Kỳ Nam. 5/10/2015

Không có nhận xét nào:

Bài đăng nổi bật

ƠN NGƯỜI

Khi tôi lạc bước giữa đường,  Em đưa tay nắm – tình thương nhiệm màu. Giữa đời giông bão lao xao Một lời an ủi, nghìn sao rọi lòng  Không mo...