Hoài cổ luôn là bản tính của những người đã bắt đầu ở tuổi bóng
xế. Mới đây ít ngày Phiến Cá gọi điện thoại: “Anh à, em mở thêm quán cá ở 45
Nguyễn Khang hôm nào rảnh anh qua nhé”. Mình trả lời ngắn gọn ”Vậy hả, OK”. Nói
vậy mà đã qua được đâu, biết mình vẫn mê các món cá sông mà lại được chế biến từ
nhà hàng của Phiến Cá thì tuyệt.
Nhớ lại những năm 90 của thế kỷ trước, nghe đồn
có Quán cá Bờ sông gần cầu Việt Trì ăn ngon lắm thế là phóng xe lên ngay. Lần đầu
gặp vợ chồng Phiến – Hoan, thấy khách từ Hà Nội lên là mừng lắm, căn nhà nhỏ
hai tầng bên bờ sông, vợ chồng chủ quán rất nông dân và rất hiếu khách. Cái bể
xi măng nhốt và con cá lăng, cá chiên được mua lại của dân chài trên ngã ba sông
nơi hội tụ nhiều loại cá này. Vài câu xã giao cùng chủ quán đã thấy nhân viên bê
lên món đầu tiên:Lòng cá xào, rồi hấp, nướng và sau cùng là nồi đầu đuôi cá om.
Các món ăn ở đây thật tuyệt.
Món ngon nhớ lâu, thế rồi tuần nào cũng phải đi về
200km chỉ để ăn cá, khi ấy đường còn xấu nhưng không có bắn tốc độ, từ Hà Nội đi
tối đa chỉ mất 1h30p là tới nơi. Trước khi đi điện thoại cho Phiến: ” Anh bắt đầu
lên em đấy, phần anh con cá ngon nhất nhé” và đầu dây bên kia vẫn câu trả lời
chắc nịch xen lẫn tiếng cười vui: “Ok anh, hôm nay có cá Anh vũ nữa đấy anh”,
“OK để hết đấy”.
Thế là lướt. Lần nào đi cũng kèm theo mấy ông bạn bợm nhậu. Món
ăn đặc biệt nên mỗi lần đi lại mời các bạn khác để ai cũng được thưởng thức. Có
tiền sông sênh nên bạn đầy, ăn cỗ vỗ tay...Bạn bè mình đông, toàn dân làm ăn phố
cổ nên một đồn mười, khách Hà Nội lên “Quán cá Bờ sông” ngày một đông, biển hiệu
khi ấy đâu có tên thương hiệu “Phiến Cá” như bây giờ.
Nhớ lại có lần, hôm đó là 26 tháng
chạp, ngày giáp tết nên bận bịu, chuông điện thoại ré lên:”Anh à” – “Gì đấy”.”Anh
ơi có con Anh vũ hai cân sáu anh lên nhé”. Biết là cá Anh vũ to vậy rất hiếm,
loài cá ngày xưa dùng để tiến Vua và chỉ có ở khu vực cầu Việt Trì, loài cá này
thường dùng mồm để bám vào chân trụ cầu khi nước chảy siết nên môi nó rất dày và
ăn rất ngon nhưng cũng đành khiếu:”Anh bận lắm không lên được đâu, cám ơn em”.
Tiếc con cá hiếm gặp nên sáng hôm sau điện thoại lên nhà Phiến, nhấc máy là
Hoan (Vợ Phiến): Anh Nam à, nhà em đang cấp cứu vì tối qua anh không lên thế là
vợ chồng em bán cho khách, lâu quá không có con anh vũ nào to thế, anh ấy nuốt
cái mật nó rồi bị phản ứng may mà đi cấp cứu kịp không thì chết rồi anh ạ”.
Thế rồi cứ đều đều hàng tuần, năm này
qua tháng khác mình vẫn lên Quán Cá Bờ Sông, khách hàng của vợ chồng Phiến –
Hoan ngày càng đông, dành dụm tiền đôi vợ chồng chủ quán cũng mua thêm vài miếng
đất lân cận, nhà hàng được mở rộng khang trang bề thế. Có tiền Phiến bắt đầu chơi
cây cảnh, chỉ chơi loại bonsai có dáng, thế đẹp. Căn nhà cũ năm nào nay là một
vila bề thế, hàng trăm chậu bonsai trị giá hàng chục tỷ đồng. Tình cảm anh em
ngày càng gắn bó bắt đầu chỉ là thực khách. Thời gian trôi đi, Phiến Cá ngày càng
nổi tiếng và làm ăn phát đạt. Mở thêm nhà hàng lớn ở Vĩnh Yên, rồi Hà Nội. Cuộc
sống bận rộn và khó khăn nên thỉnh thoảng mới có dịp gặp lại Phiến.Nhưng bù lại
dù ở đâu thỉnh thoảng Phiến vẫn điện thoại cho mình. Cám ơn Phiến nhiều vì vẫn
nhớ nhau từ lúc cơ hàn, Còn mình cũng chẳng thể quên những kỷ niệm một thời, những
chiều rong ruổi xe lên Việt Trì ăn cá.
Kỳ Nam. 10/11/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét